Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

KHÔNG CÓ AI CHO VÀ NHẬN

 CHO ĐI LÀ HẠNH PHÚC VÀ SỬA ĐỔI NHIỀU THÓI XẤU
Khi bạn làm từ thiện, bạn có thể mất đi thời gian, công sức, của cải, nhưng điều bạn được sẽ rất nhiều. Chính vì vậy chúng tôi tri ân những người cho mình cơ hội làm từ thiện để chúng tôi nhận ra sự dính mắc, sự lười biếng, thói ích kỷ…vv của mình, nhận ra để rồi thay đổi. Chúng tôi cũng tri ân những người đã nhận món quà của mình bởi khi đem cho tôi thấy mình vẫn an ổn (mặc dù tài sản có phần ít hơn) giúp tôi bằng lòng và trân trọng hơn những gì mình đang có. Cho đi sẽ hạnh phúc, ý niệm này không tự động đến trong tâm trí chúng ta, chúng ta luôn nghĩ là phải Nhận mới là hạnh phúc, còn Cho thì là sự hy sinh, nhưng khi thực tập bố thí, làm từ thiện ta mới thấy có "hạnh phúc trong sự hiến dâng".


NẮM GIỮ LÀ BẤT HẠNH
Hãy nhìn sâu vào việc mình nắm giữ tài sản, sẽ thấy một khối cảm giác nặng nề, dính mắc vì càng nắm giữ thì càng thấy mình cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa, lo lắng sợ mất khối các tài sản đó. Nhưng khi mở lòng giúp đỡ người khác, ta thấy mình đủ đầy hơn nhiều người, thấy ta “giàu có tài sản” rồi, và dần dần trở nên “giàu có tinh thần” hơn. Càng biết cho đi ta càng phá đi được bức rào cản mà con người ta ngăn cách nhau bằng tiền: Tiền trao cháo múc để người gần với người hơn, để ta thấy ấm lòng mỗi khi 1 vật được trao đến tay người nhận và tâm hồn người cho và nhận đều dịu lại, người gần với người hơn.


Nếu làm từ thiện để muốn chứng tỏ bản thân, để xây dựng thương hiệu cá nhân…vv nghĩa là động cơ của việc từ thiện là “thả vật chất” để “ bắt tinh thần”. Tuy nhiên, đây là tinh thần nắm giữ, phát triển, làm phình to cái Tôi. Thay nắm giữ vật chất bằng nắm giữ thanh danh, sự bất an đã rình rập ngay tại đó rồi: Bởi vì khi cái Tôi đứng đằng sau 1 việc thiện thì cái tôi đó chi phối mọi hoạt động, mọi người xung quanh. Ai có ý tưởng trái chiều, có hành động không theo “quyết định của Tôi” thì sẽ dẫn đến sự giận dữ, sự đối kháng. Đây cũng chính là lý do tại sao các nhóm tình nguyện, nhóm từ thiện không tồn tại được lâu dài, phần lớn mang tính tự phát bởi từng cá nhân, hoặc lãnh đạo nhóm làm từ thiện để thỏa mãn thanh danh, thỏa mãn cái Tôi quyền lực, Tôi ảnh hưởng lớn, Tôi, Tôi... và Tôi.


Chỉ khi bạn làm từ thiện để xả bớt tâm tham, và để giảm cái Tôi chi phối, khi đó thiện mới thực sự là thiện, và năng lực của thiện mới đem lại cho bạn và người cùng đội ngũ sự an vui. Khi tâm nhuốm màu tham hay cái Tôi, bạn làm từ thiện nhưng sẽ phải trả giá là trạng thái tâm bất an của mình. Bạn mất công sức, tiền bạc để giúp người khác nhưng lại để nuôi lớn tâm tham và cái Tôi, chẳng bao lâu bạn là kẻ bất hạnh, và việc từ thiện cũng theo đó mà...dừng lại.


KHÔNG CÓ AI CHO VÀ NHẬN
Nếu chúng ta sống trong môi trường toàn những người chỉ Nhận, không bao giờ Cho, tâm chúng ta thật khó lòng mở ra mà Nhận- không sợ hãi và Cho - không tính toán, nhưng nếu bạn có điều kiện hơn ai đó, thì bạn cho họ không chỉ là tài sản vật chất, bạn đang tặng họ cơ hội để học cách biết đem cho, cơ hội để nếm hương vị giải thoát khỏi lòng tham nắm giữ.


Nhóm TGĐT ít khi làm từ thiện vật chất, chúng tôi muốn tặng mọi người những hiểu biết (từ Đức Phật) để họ biết mở lòng đem cho những gì họ có thể, để họ cũng được nếm hương vị giải thoát lòng tham như chúng tôi. Trên đời không ai nghèo cả vật chất đến tinh thần đến mức không thể đem cho bất cứ thứ gì, 1 nụ cười, 1 sự giúp đỡ, 1 miếng ăn khi đói, ai cũng làm được cả. Ai cũng có thể là người cho và người nhận, miễn là chúng ta học cách cho và nhận cho đúng mà thôi. Hãy Nhận để mà Cho, hãy Cho để mà.
- Sư cô Hương Thiền-

0 nhận xét:

Đăng nhận xét